Mặc dù không có nhiều boom tấn hành động đình đám vươn tâm châu lục nhưng Hàn Quốc lại là nơi sản sinh ra rất nhiều siêu phẩm lấy nước mắt người xem, từ phim truyền hình cho tới phim điện ảnh, đặc biệt là những tác phẩm được dựa theo những câu chuyện có thật mà trong đó không thể không nhắc tới bộ phim Mẹ Ơi Đừng Khóc được ra mắt vào năm 2012. Dựa theo một sự kiện có thật diễn ra vào năm 2004, bộ phim đầu tay của đạo diễn Kim Yong Han đã gây được rất nhiều sự chú ý của khán giả cũng như giới truyền thông của xứ sở Kim Chi, Don’t Cry, Mommy khiến cho nhiều người cảm thấy vừa phẫn nộ nhưng cũng cực kỳ xúc động khi đề cập tới chủ đề bạo lực tình dục học đường vốn là một điểm đen không chỉ ở Hàn Quốc mà còn ở nhiều quốc gia trên khắp thế giới, nó chính là hồi chuông cảnh tỉnh giúp tất cả mọi người cần phải đề cao cảnh giác hơn nữa, bảo vệ tốt nhất cho con em của mình.
Nội dung của phim Mẹ Ơi Đừng Khóc xoay quanh một người mẹ trẻ đơn thân có tên là You Rim (Yoo Seon) và cô con gái duy nhất của cô tên là Eun Ah (Nam Bo Ra). Eun Ah chuyển đến một trường học mới sau khi cha mẹ ly hôn, không lâu sau đó thì cô có tình cảm với một người bạn nam cùng lớp tên là Jo Han (Dong Ho). Với vẻ ngoài lạnh lùng, khuôn mặt đẹp trai, Jo Han không quá khó khăn trong việc hẹn hò cùng cô bé, và mọi chuyện không chỉ dừng lại với một chuyện tình học đường mà nó còn đi xa hơn thế rất nhiều.
Nhưng người bạn trai ấy đã trở thành một cơn ác mộng của cô, khi hắn cùng với bạn bè làm nhục cô bé và đe dọa đăng cảnh hiếp dâm lên mạng buộc cô phải giữ im lặng. Dù đã kiện lên tòa nhưng những kẻ làm hại Eun Ah chưa đến tuổi vị thành niên nên bọn chúng đã được xử trắng án. Không thể chịu nổi cú sốc vô cùng lớn trong cuộc đời, cô bé bắt đầu trở nên hoảng loạn đến mất kiểm sát và đã tự sát vào chính ngày sinh nhật, để lại dòng chữ “Don’t cry mommy (Xin mẹ đừng khóc) thay cho lời trăn trối.
Sự phẫn nộ của người xem là không thể tránh khỏi, đặc biệt với những ai đã từng biết tới sự kiện có thật diễn ra trước khi phát hành bộ phim 8 năm, đó chắc chắn là sự ám ảnh không thể nào quên. Bởi là tác phẩm đầu tay cũng như dựa theo sự kiện có thật nên đạo diễn Kim đã không tạo được sự kịch tính cần thiết cho đến sự đau buồn của người mẹ khi trở thành kẻ giết người trả thù, Tuy nhiên, bỏ qua những điều đó thì đây chắc chắn là một bộ phim hấp dẫn mà vẽ một bức tranh sâu sắc về những bất cập trong hệ thống tư pháp Hàn Quốc.