Điều đáng thất vọng nhất về “Torn Hearts” là nó không phát huy hết tiềm năng của nó. So với bối cảnh, các màn trình diễn có phần hạn chế, và đặc biệt là Sagal vẫn tự nhiên ngay cả khi kịch bản vượt quá phần đầu. Và với khả năng bị chế giễu vốn có trong công thức “hagsploitation”, có lý do Grant không muốn biến các diễn viên của mình thành những bức tranh biếm họa. Nhưng tại sao nhãn cầu lại nổi lên trong những chiếc lọ chứa đầy chất lỏng có màu của kẹo bông, và Sagal tuyên bố rằng cô ấy có “phụ kiện phù hợp cho bất kỳ bộ trang phục nào” ngay trước khi lấy một khẩu súng ngắn màu hồng nóng từ tủ quần áo kín mít của mình?
Nếu “Dinh Thự Thần Tượng” cố gắng hơn một chút, nó có thể đã bay lên thiên đàng, và có thể trở thành một tác phẩm kinh điển đình đám. Như hiện tại, đó là một sự phân tâm cao độ không có lý do chính đáng, tốt hơn so với bộ phim kinh dị Lifetime trung bình của bạn. Chắc chắn rồi, nó có những điểm hơi khó hiểu, nhưng những thứ đó chỉ khiến nó phù hợp hơn cho một đêm trên ghế dài với quần thể thao và một số màu hồng phấn. Cuối cùng, đây không phải tác phẩm xuất sắc trong dòng phim tâm lý kinh dị bí ẩn, nhưng vẫn là bộ phim đáng để cân nhắc với những khán giả yêu thích điện ảnh Âu Mỹ.