Trước khi cùng nhau hợp tác trong siêu phẩm hành động Lạt Thủ Thần Thám năm 1992 của đạo diễn Ngô Vũ Sâm thì bộ đôi diễn viên nổi tiếng bậc nhất Hồng Kông là Châu Nhuận Phát và Lương Triều Vỹ vốn đã cùng đóng chung một tác phẩm vào năm 1986, bộ phim của đạo diễn Nhĩ Đông Thăng mang tên Câu Chuyện Người Khùng. Kịch bản phim được viết bởi chính đạo diễn Nhĩ và nó được đánh giá rất cao về mặt nội dung, tất nhiên khí nói đến diễn xuất thì với dàn diễn viên tên tuổi thì khán giả có thể hoàn toàn hài lòng.
Rõ ràng chủ đề chính được lấy trong phim Câu Chuyện Người Khùng chính là những bệnh nhân tâm thần và người vô gia cư thực tế đã không được công nhận trong công thức thành công. Xã hội phương Tây không có câu trả lời tốt hơn cho những vấn đề xã hội này so với hệ thống xã hội Hong Kong được trình bày trong bộ phim. Các nhân viên xã hội thường bị làm việc quá sức và thiếu lương. Các chương trình xã hội giải quyết những vấn đề này thường nhận được ít sự hỗ trợ của công chúng và các cơ quan chịu trách nhiệm giám sát các chương trình như vậy thường có vấn đề về kinh phí một cách mãn tính. Bi kịch xảy ra sau thảm hoạ khi bộ phim kết thúc. Theo cách này, nó cho thấy sự thiếu hụt của các hệ thống xã hội để chăm sóc cho những người bị tước bỏ quyền lực một cách không lay chuyển và nó tạo nên một sự hấp dẫn tuyệt đối đối với điện ảnh HK. Ngoài ra, khán giả sẽ cảm thấy ngạc nhiên với nhân vật do tài tử họ Châu đảm nhiệm, ông đã cho thấy mình không chỉ giỏi đóng phim hành động mà cũng thể hiện rất xuất sắc những vai diễn đòi hỏi nhiều ở cảm xúc, nội tâm mặc cho là phức tạp nhất.
Nội dung của phim nói về một thực trạng ở xã hội Hồng Kông vào những năm 80 của thế kỷ trước, những người bị chứng tâm thần không được xã hội quan tâm và thậm chí là bị bỏ mặc. Nhưng trong số đó không phải ai cũng vô cảm, còn đó trong xã hội là những người như ông nhân viên của một tổ chức luôn luôn giúp đỡ những người bất hạnh này, và một cô phóng viên có tâm huyết với nghề nghiệp cũng vì ông mà cô tham gia vụ này. Hai người này liệu rằng có thể nào làm lung lay một sự vô cảm của con người hay không?